(08) 9344 4437 / 0423 935 495 perthvietnamesecatholic@gmail.com
Select Page

Bài đọc Tin Mừng tuần này gợi cho tôi nhớ về chuyến đi vượt biên vào tối thứ 6 ngày 13 tháng 4 năm 1987. Khi chiếc thuyền của chúng tôi vừa đi ra khỏi cửa biển, độ chừng hơn một giờ thì chúng tôi có cảm tưởng chiếc thuyền lắc lư tưởng chừng mình đang được nằm trên võng. Chúng tôi ai cũng ở trong khoang thuyền và rất chật chội vì thuyền rất nhỏ, chiều dài chỉ có 7.5m. Chúng tôi ngồi đối diện nhau hình chữ V, như thể cá mồi được sắp gọn gàn thứ tự trong hộp.

Những đợt sóng mỗi lúc càng mạnh đưa con thuyền lên cao theo chiều thẳng đứng, và tất cả chúng tôi đều vâng theo định luật vật lý dồn về phía buồn lái, chồng chất lên nhau trong không gian quá chật hẹp, tiếng la hét khóc lóc kêu xin thảm thiết. Bất chợt mũi thuyền lao thẳng xuống, tưởng chừng cả chiếc thuyền như bị nhấn chìm trong biển cả, và dồn chúng tôi về mũi thuyền. Tiếng la hét khóc lóc càng lớn, phần thì sợ chết, phần bị va chạm vào nhau, và phần vì đầu đập vào mạn thuyền, giống như chúng tôi bị nhốt trong một cái hộp và có ai cầm lên lắc đều. Con thuyền của chúng tôi bị bủa vây tứ bề, hoàn toàn mất kiểm soát và bị khống chế bởi sức mạnh của biển.

Con thuyền nhỏ bé mỗi lúc càng lắc lư dồn dập và mạnh bạo, hình như nó đang bay bổng giữa cuồng phong bão táp. Tiếng cót két của những thanh gỗ như thể có những bàn tay tử thần kéo tung chúng ra từng mảnh, và những cơn sóng phủ đầu làm nước tràn vào thuyền, người khóc la, kẻ gào thét, một vài người cố múc nước đổ ra ngoài, nếu không chúng tôi sẽ bị chết ngộp trong đó. Trong không gian hỗn độn và lạnh lẽo ấy, ai nấy đều kiệt sức và tuyệt vọng, chúng tôi chỉ biết gào thét cầu xin: “Chúa ơi, cứu chúng con! Mẹ ơi, cứu chúng con!” Chúng con sợ lắm! Chúng con bất lực, chúng con tuyệt vọng, và chỉ biết cậy trông vào Bàn Tay Uy Quyền của Chúa sẽ cứu vớt chúng tôi sớm thoát khỏi tình cảnh thập tử nhất sinh này.

Hoàn cảnh của chúng tôi không khác gì với các Môn Đệ xưa kia. Các Ngài là những người đầy kinh nghiệm trên biển, đã từng gặp biết bao sóng gió, cận kề cái chết và cũng đã vượt qua. Nhưng hôm nay các Ngài không thể khống chế được cơn bão lớn và những đợt sóng bủa vây. Các Ngài kinh hoàng vì thấy mình sắp chìm, không biết bám víu vào đâu, rất hoang mang và sợ sệt. Các Ngài cố gắng vận dụng mọi kinh nghiệm cầm lái để vượt qua, nhưng hoàn toàn bất lực, không đủ khả năng đương đầu với cơn cuồng phong này. Tôi nghĩ các Ngài cũng kêu van thấm thiết: “Thầy ơi, cứu chúng con, chúng con sắp chết rồi!” Sao Thầy vẫn còn nằm ngủ mà không quan tâm đến sự sống chết của chúng con? Tiếng la hét cầu cứu của các Môn Đệ làm sao mà Chúa Giêsu không nghe, làm sao Chúa Giêsu nằm yên ngủ được khi các Môn Đệ lo đến chết được.

Trước bất lực cuồng phong ấy, các Môn Đệ chạy đến Chúa, đánh thức Ngài, xin Ngài giúp đỡ: “Thưa Thầy, chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến sao?” Chúa Giêsu chỗi dậy ngay sau khi các Môn Đệ cầu cứu Ngài. Lời van xin của các Môn Đệ được Chúa ban cho, tức thì gió ngừng biển lặng. Ngay lập tức, nỗi kinh hoàng của các Môn Đệ đều tan biến, sự sợ hãi cũng được ủi an, và cái chết cận kề cũng vụt bay, để lại trong tâm hồn các Ngài một sự sâu lắng bình an khi có Thầy ở cận bên. Bão tố dẫn đưa các Ngài tìm đến Chúa, cậy trông vào Chúa để được trợ giúp, và các Ngài tìm được sự tĩnh lặng của biển và trầm lắng của tâm hồn.

Cuộc đời chúng ta cũng giống như con thuyền lênh đênh trên biển cả, phong ba bão táp, khổ đau tuyệt vọng giúp mình hé lộ đức tin và vững tin khi biển đời dậy sóng. Thuyền đời chúng ta chẳng bao giờ bình yên và chỉ được bình yên khi mình biết trông cậy vào Chúa. Nếu lời van xin của mình không được Chúa lắng nghe, cho dù Chúa không thức dậy, Ngài vẫn có cách riêng giúp ta ra khỏi những gian nan thử thách đó. Nhưng chúng ta hãy xác tín rằng, sóng gió chẳng làm gì được mình khi Chúa đang ở cùng chung một con thuyền, cho dẫu Ngài có ngủ hay thức, có lắng nghe hay không, Ngài vẫn đồng hành và dẫn dắt mình vượt qua mọi nghịch cảnh. Bởi thế đức tin của mình sẽ được triển nở ít nhiều sau mỗi lần biển động, lòng tín thác cũng được nhân đôi khi phong ba ùa đến, niềm hy vọng cũng được hé mở sau những lần thử thách, và được tái sinh sau những lần đắm chìm trong tội lỗi. Hãy cầu xin Chúa và Ngài luôn giang tay cứu vớt chúng ta khi mỗi lần thuyền đời của chúng ta bị bủa vây. Mong chúng ta luôn có tâm hồn tĩnh lặng, phó thác và cầu nguyện giữa cuộc đời biến động. Đó là phép lạ lớn nhất và cũng là thái độ mà Chúa muốn nơi mỗi người chúng ta.

Lm Nguyễn Kim Sơn

Lá Thư Mục Vụ tuần 12 năm B 200621.docx