LÁ THƯ MỤC VỤ
Khi tôi đang tập trung tư tưởng để viết Lá Thư Mục Vụ thì bỗng nghe được tin từ Thủ Hiến Tây Úc là Perth lại bị Lockdown. Đây là lần thứ 4 kể từ khi Đại Dịch bùng phát, bắt đầu tháng Hai Năm 2019.
Tôi rất hoang mang và tự hỏi rằng: Thế giới này rồi sẽ ra sao? Và không biết khi nào chúng ta mới trở lại cuộc sống bình thường như trước đây? Con người lúc nào cũng phập phồng lo sợ, không biết lúc nào con Covid 19 lại đến? Suy nghĩ điều đó làm cho Tôi cảm giác mất an. Thật đáng buồn cho thế giới hôm nay, chúng ta phải sống chung với con vi-rút quái ác và bí hiểm này. Đây không phải lần đầu tiên xẩy ra chuyện này, nhưng sao tôi có cảm giác thế giới đang bị khống chế bởi con Covid 19 này, mọi việc hầu như bị đảo ngược, sự liên hệ giữa người với người cũng bị hạn chế. Nhìn chung thế giới này tình người đang bị thu hẹp và có chiều hướng nghiêng về chủ nghĩa cá nhân nhiều, và tình liên đới xã hội ngày càng cũng dần mai một đi. Tôi không biết sự tác động của con Covid 19 này sẽ ảnh hưởng đến chiều kích tình cảm cộng đồng đến mức độ nào, nhưng Tôi luôn hy vọng Thiên Chúa sẽ có cách của riêng Ngài để chúng ta nhận biết sự giới hạn của mình.
Lockdown làm tất cả mọi sinh hoạt, dự định đều bị ngừng trệ, nhưng nó giúp chúng ta giảm thiểu tối đa mọi sự rủi ro cho mình và cho mọi người xung quanh. Hầu như ai cũng ý thức được sự việc này nhưng sao sự lây lan vẫn tiếp tục xẩy ra. Nhìn quanh thế giới còn rất nhiều nơi đang bùng phát, và số người tử vong vẫn còn tăng, cho dù những Nhà có thẩm quyền đưa ra những chính sách và quyết định cho vấn nạn đại dịch này, nhưng đều cũng phải bó tay. Thật là buồn cho tình cảnh hiện tại của chúng ta hôm nay! Có phải đây là lúc con người cần đến Chúa và chạy đến Ngài xin Ngài thương xót và giúp đỡ để thế giới trở lại cuộc sống bình thường. Đã có mấy ai thành tâm chạy đến bên Ngài?
Khi đại dịch bùng phát lần đầu và lan tràn trên toàn thế giới. Nước Ý là một trong các nước đã hứng chịu làn sóng đại dịch này rất nghiêm trọng. Chúng ta được biết số ca nhiễm bệnh tăng cấp số nhân và số ca tử vong cũng không kém. Hầu như các bệnh viện đều bị tê liệt và quá tải. Trong số những người được điều trị trong nhà thương có một cụ ông độ chừng 92 tuổi đã được xuất viện sau mấy tháng điều trị. Trước khi xuất viện ông bước tới quầy tính tiền và một y tá đưa cho ông hóa đơn, ông cầm lấy với bàn tay run rẩy và nhìn vào hóa đơn ông bật khóc nức nở. Những người y tá bác sĩ vây quanh an ủi ông và nói với ông là ông đừng có lo số tiền trên hóa đơn, một số tiền quá lớn hơn 200,000 Euro, Chính Phủ đã thanh toán cho ông rồi. Ông ngước mắt nhìn chung quanh và nghẹn ngào nói với họ rằng: “ Tôi sống tới nay hơn 90 tuổi, hàng ngày tôi hít thở không khí miễn phí mà chưa một lần nào Tôi cám ơn Thiên Chúa, thậm chí tôi chưa bao giờ nghĩ tới không khí đóng một vai trò cần thiết và quan trọng nhất của sự sống con người. Khi Tôi nằm điều trị và nhờ máy thở trong vòng hơn 3 tháng, thế mà đã tốn kém hơn 200,000 Euro. Tôi xin trước tiên cảm tạ Thiên Chúa đã ban cho chúng ta không khí để thở mà không tốn đồng nào, và tôi cũng cảm tạ nhà thương cùng tất cả các y tá bác sĩ đã chăm sóc cho tôi. Xin Chúa chúc lành cho công việc của các bạn, và chúng ta hãy cảm tạ Thiên Chúa luôn mãi vì Ngài luôn ban cho chúng ta có không khí để thở.”
Thế giới này hình như thiếu vắng Thiên Chúa nên mọi trật tự xem chừng bị đổi thay, đời sống tâm linh luân lý cũng bị xáo trộn và đâu là sự giới hạn của con người, nên niềm tin vào Thiên Chúa hình như cũng được thay thế vào khả năng hạn hẹp của con người. Nhưng tiếc thay con người đã không còn đặt Thiên Chúa trên hết mọi sự để Ngài hướng dẫn chúng ta trong phạm vi tự do mà Ngài đã ban cho. Đôi khi con người cướp quyền Thiên Chúa, đẩy Chúa sang một bên, chấp nhận và ban hành những luật lệ trái ngược luân thường đạo lý và giáo huấn của tôn giáo. Nên trong biến cố Đại Dịch là cơ hội đánh thức đời sống tâm linh đạo đức đã bị mai một, và cũng là thời gian chúng ta cần đến Chúa nhất.
Qua những ngày bị lockdown này là thời gian giúp chúng ta nhìn lại và mời gọi trở về với cõi lòng mình, bình tâm suy nghĩ và cảm tạ Thiên Chúa luôn ban cho mình hơi thở để sống. Lúc này chúng ta mới thấy giá trị của hơi thở, giá trị của không khí mà Thiên Chúa ban tặng cho ta. Đôi khi nó đã trở thành quá quen thuộc nên chúng ta không nhận ra để tạ ơn Thiên Chúa. Thời gian trở về với cõi lòng cũng là thời gian cảm thông, chia sẻ với mọi người, giúp mình nhìn ra những lầm lỗi để cảm thông với tha nhân.
Lm Nguyễn Kim Sơn