LÁ THƯ MỤC VỤ
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ buổi chiều ngày 24 tháng 12 năm 1981. Tôi làm đội trưởng đội 10 (gồm toàn những linh mục tu sĩ và chức sắc của các tôn giáo khác), hôm đó toàn đội được phân công đi làm ruộng trên cánh đồng bên cạnh lò gạch của trại. Viên cán bộ quản giáo tên là Nguyễn Văn Hùng (còn trẻ lắm, khoảng chừng 21 hay 22 tuổi) hứa với cả đội rằng : “Tôi thừa biết tối nay là lễ lớn nên cả đội cố gắng làm vượt chỉ tiêu, hễ xong sớm chừng nào tôi sẽ cho đội về sớm chừng ấy”. Thế là cả đội tin vào lời hứa đó nên lao vào công việc thật hăng hái. Nên biết rằng mỗi ngày tù nhân phải lao động 8 tiếng đồng hồ, sáng từ 7 giờ đến 11 giờ, chiều từ 1 giờ đến 5 giờ. Vì chiều hôm ấy quá hăng hái nên cả đội đã xong công việc trước 4 giờ.
Tôi đến chòi canh và báo cáo xin cho đội thu xếp về trại vì đội đã đạt chỉ tiêu giao khoán. Trớ trêu thay, viên quản giáo Hùng thấy còn quá sớm, sợ cho đội về trại sẽ bị cấp trên khiển trách, nên lạnh lùng nói : “Ra bảo các anh ấy tiếp tục làm đến khi nào có lệnh của tôi”. Thú thật, lúc ấy với 32 tuổi đời, tôi còn ‘sung’ lắm, nên thẳng thừng nói liền : “Cán bộ ra nói với các anh ấy, chứ tôi không nói, vì cán bộ đã không giữ lời hứa”.Không ngờ câu đó chạm nọc nên anh ta nổi giận đùng đùng, ngoắt 2 vệ binh cầm 2 khẩu AK 47 lôi tôi về chỗ cả đội đang ngồi nghỉ. Bờ đê chỗ ấy có một hàng dừa, tên quản giáo bảo 2 vệ binh trói tôi vào một gốc dừa rồi dõng dạc tuyên án : “Tên Hồng này cả gan chống lại cán bộ ngay tại hiện trường, xúi giục làm cản trở việc lao động cải tạo, với tư cách làm quản giáo của đội, tôi có quyền xử tội hắn dưới sự chứng kiến của các anh để răn đe kẻ nào dám chống lại cách mạng”. Nói xong hắn rút khẩu súng K 54 kê lên giữa trán của tôi chực bóp cò. Hắn ấn nòng súng lạnh toát lên trán tôi mạnh lắm nhưng tôi không cảm thấy đau đớn gì.
Tôi nhắm mắt lại chờ tiếng nổ kết thúc cuộc đời. “Lạy Chúa, chẳng lẽ đời con lại kết thúc ngay tại gốc dừa này sao ? Xin Chúa tha thứ hết mọi tội lỗi của con”. Thay vì tiếng nổ thì tôi nghe tiếng một vị linh mục dám bênh vực tôi : “Hùm chết để da, người chết để tiếng, anh Hồng không làm gì sai, anh chỉ tuân theo lời hứa của cán bộ thôi mà, chính cán bộ không giữ lời hứa”. Một vị nữa lên tiếng : “Xin cán bộ xử bắn tôi bên cạnh anh Hồng”. Sợ sẽ còn nhiều người tiếp tục phản đối, gây bất lợi và tạo chống đối nên viên quản giáo quát lên : “Chúng mầy câm mồm ! Hôm nay ông chỉ cảnh cáo tên đội trưởng cứng đầu này thôi và ngay bây giờ tuyên bố cách chức đội trưởng của hắn, ngày mai Ban Giám Thị sẽ chọn người khác thay thế hắn”. Tạ ơn Chúa, cảm ơn những người đã can đảm lên tiếng cứu tôi. Tôi vừa thoát chết lại vừa thoát khỏi cái ‘chức đội trưởng’. Ai dám cam đoan rằng tên cán bộ ấy không dám bắn ? Mạng sống người tù không nặng hơn con ruồi con gián.
Giả như tôi chết vào lúc ấy thì tôi sẽ được Chúa phán xét về những gì nhỉ ? Dĩ nhiên yếu đuối và tội lỗi thì dư thừa và Chúa biết rất rõ, nhưng tôi cũng biết rất rõ rằng tôi chưa làm gì cho Giáo Hội, chưa đóng góp gì cho nhà Dòng, chưa kịp xây dựng gì cho xã hội, chưa báo đáp gì đối với công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ…Có lẽ Chúa thấy tôi chưa làm nên tích sự gì nên Ngài cho tôi thêm thời gian để làm tiếp các việc ấy. Coi như lần đó, tôi hụt một lần ‘phán xét’ và Chúa cho tôi có thêm giờ chuẩn bị cho lần ‘phán xét’ sẽ đến.
Giáo Hội bao giờ cũng kết thúc năm Phụng Vụ với lễ ‘Chúa Kitô là Vua Vũ Trụ’.Lễ này do Đức Giáo Hoàng Piô XI thiết lập vào ngày 11 tháng 12 năm 1925, tính đến nay đã được 98 năm. Mục đích của việc thiết lập lễ này là để nhắc nhở mỗi người hãy tôn thờ Chúa Giêsu, bởi vì từ đầu thế kỷ 20 nhân loại càng ngày càng đi theo trào lưu quay lưng lại với Thiên Chúa, từ chối đường lối của Ngài để chạy theo vật chất mà thôi. Lễ này hướng lòng chúng ta về ngày tận thế, đây là ngày sẽ có phán xét và mục đích của phán xét là ban ơn cứu độ.Phán xét vào ngày tận thế là cuộc ‘phán xét chung’ và là phán xét cuối cùng. Tuy nhiên trong cuộc sống hằng ngày, phán xét đã và đang xảy ra đều đặn và liên tục. Phán xét xảy ra trong mỗi việc làm của chúng ta. Khi chúng ta làm việc lành là chúng ta chọn Chúa. Khi chúng ta làm điều dữ là chúng ta quay lưng lại với Ngài. Dấu hiệu rõ rệt nhất cho thấy việc phán xét thường ngày chính là một tâm hồn an bình hay một nỗi lòng bất an. Mỗi khi chúng ta thực thi công bằng bác ái, chúng ta cảm nếm được sự an vui, hạnh phúc. Đó chính là trải nghiệm sơ khởi của thiên đàng. Một thiên đàng ngay bây giờ, tại trần thế này, hầu chuẩn bị cho chúng ta hướng về hạnh phúc thiên đàng vĩnh cửu mai sau.
Hãy chọn Chúa Giêsu làm vua cuộc đời mình và quyết tâm sống theo những đường lối cùng huấn lệnh của Ngài.Hãy xin Chúa cho chúng ta trung thành với Chúa, để Nước Chúa hiện diện rõ nét trong đời sống chúng ta. Nhờ đó, những người chung quanh cũng nhận biết Chúa và chọn Chúa làm Vua của họ. Như thế, Danh Chúa được cả sáng và nhân loại được ơn cứu độ. Linh mục Phạm Quang Hồng.