(08) 9344 4437 / 0423 935 495 perthvietnamesecatholic@gmail.com
Select Page

LÁ THƯ MỤC VỤ

Nhân dịp ngày Quốc Tế dành cho Ông Bà và Cao Niên, tôi xin mượn lại những lời chia sẻ của Đức Thánh Cha Phanxicô nói về những ký ức, vai trò, trách nhiệm và yêu thương của Ông Bà và những Bậc Cao Niên. Đồng thời, Đức Thánh Cha cũng khẳng định rằng: Các Bậc Cao Niên luôn vẫn còn có thể tiếp tục vai trò của mình trong sứ vụ loan báo Tin Mừng trong phạm vi có thể, và chúng ta vẫn luôn mãi cần đến họ cho dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, vì họ cũng chính là cánh tay nối dài của Thiên Chúa. Bên cạnh đó, Đức Thánh Cha cũng mời gọi Ông Bà và những Bậc Cao Niên hãy đặt trong tim mình ba điểm quan trọng để có thể chu toàn sứ vụ ấy là: “Hy vọng, ước mơ và cầu nguyện.”

Đức Thánh Cha đã làm sống lại tầm quan trọng về vai trò của Ông Bà và những Bậc Cao Niên, và Ngài gián tiếp nói với con cháu hãy luôn trân quý, yêu thương và an ủi họ mọi nơi mọi lúc. Họ vẫn là những chứng nhân đức tin sống động trong một thế giới thu hẹp, họ không thể xông pha, hoạt bát và năng động như những người trẻ, nhưng bằng một quả tim đầy yêu thương, một khối óc đầy kinh nghiệm, những lời nói đầy khôn ngoan, một tinh thần luôn biết cầu nguyện phó thác. Hơn thế nữa, họ vẫn luôn là cột trụ của đời sống tâm linh của gia đình và Giáo Hội. Đây là một cái nhìn đầy thương yêu, ủi an và khích lệ của Đức Thánh Cha về những Bậc Cao Niên, bởi vì họ vẫn phát huy những nén bạc mà Thiên Chúa đã trao cho họ bằng cách này hay cách khác.

Thu gọn lại trong Cộng Đoàn chúng ta, các Bậc Cao Niên khi rời Việt Nam đã mang theo cả khối óc, con tim và một nền tảng đức tin để xây dựng cuộc sống mới nơi đất khách quê người. Đặt biệt, họ đã trao ban và hướng dẫn đời sống đức tin cho con cháu rất thiết thực bằng chính đời sống đức tin của họ. Nhìn lại gần 50 Năm qua, các Đấng là những người trung niên luôn hăng say hoạt động và đóng góp rất tích cực cho Cộng Đoàn, và nhờ họ mà Cộng Đoàn đã được hình thành và phát triển như ngày hôm nay. Làm sao chúng ta quên được bao nhiêu tâm huyết họ đã hy sinh và ươm mầm đức tin cho giới trẻ trong Cộng Đoàn. Chúng ta hãy luôn biết ơn, vì họ là những viên đá tảng góc tường của đời sống tâm linh và đức tin của Cộng Đoàn. Thời gian thấm thoát thoi đưa tưởng chừng như mới hôm qua, nhưng giờ đây trong Cộng Đoàn chúng ta hôm nay có rất nhiều các Đấng đã ra đi vĩnh viễn, một số vẫn còn đi đứng được, một số giờ phải cầm gậy để di chuyển, cũng có một số cần đến con cháu dìu dắt. Họ rất cần đến sự trợ giúp của gia đình, con cháu và cả chúng ta nữa, tiếp sức cho họ để họ chu toàn bổn phận trách nhiệm là một nhân chứng đức tin cho xã hội và Giáo Hội.

Thời niên thiếu cũng đã trôi qua, giờ đây các Bậc Cao Niên không sao tránh khỏi sự yếu dần của sức khỏe, nhưng nghị lực họ vẫn còn đó. Họ vẫn luôn muốn tiếp nối những ước mơ và dự định chưa thể hoàn thành được. Nhìn trong đôi mắt thâm sâu của họ, tôi thỉnh thoảng bắt gặp những niềm khát khao thầm kín của một đời sống đức tin dành cho con cháu, hy vọng là chỗ dựa tinh thần cho gia đình, và là tấm gương sáng cho thế hệ mai sau. Họ thường hay nghĩ về quá khứ, lục lọi mọi ký ức để tự an ủi cho cuộc sống hiện tại và thêm sức mạnh cho quãng đời còn lại. Dẫu biết rằng cuộc sống luôn biến hóa khó lường, nhưng họ vẫn một lòng trông cậy vào tình yêu thương của Chúa sẽ dẫn họ vượt qua mọi khó khăn về tinh thần cũng như thể lý. Chúng ta là những người con cháu hãy luôn trân quý tình yêu thương bao la, mọi sự hy sinh và một đức tin sắc son của Ông Bà, Cha Mẹ và những Bậc Cao Niên, để tập sống như các ngài cho chính mình và cho con cháu mình mai sau, ngõ hầu mình sẽ thấu hiểu tấm lòng của các ngài như họ đã từng sống cho chính mình vậy.

Trong một khía cạnh nào đó những ước mơ hy vọng chỉ còn vang vọng lại chính bản thân các ngài. Họ cảm thấy cô đơn, trống vắng ngay trong căn nhà của mình, không một ai để chia sẻ. Đêm về họ lại hiu quạnh trong tiếng thở dài, lắng đọng nghe những tiếng thì thầm của chính mình vọng lại trong đêm. Đôi khi những ao ước rất nhỏ nhoi là được nghe tiếng con cháu đó đây, bàn tay run rẩy muốn được ôm chúng vào lòng, mong được nhìn thấy bóng dáng chúng dù chỉ âm thầm lướt qua, đôi mắt mờ nhạt mà vẫn luôn dõi theo từng hơi thở của con cháu, nhưng giờ chỉ còn là những giây phút đợi chờ quạnh hiu.

Ngày xưa họ đã từng bước những bước chân dài bôn ba mưu cầu cho cuộc sống gia đình, giờ đây không còn đủ sức lê những bước chân đến những nơi mình mơ ước. Con cháu khôn lớn cánh tay của các ngài lại càng trống vắng và ngắn đi, tim họ bao la nhưng tim con cháu thì nhỏ đi, thời gian của con cháu thì còn dài, nhưng họ thì phải chiến đấu từng ngày. Mong sao những bậc con cháu thấu hiểu tuổi già hơn, yêu thương và quan tâm đến họ nhiều hơn. Một mai họ mất đi rồi con cháu họ cũng mỉm cười trong thương yêu và hy vọng.

Lm Nguyễn Kim Sơn

LTMV TUAN 18 TN B 010821.docx